Giọng điệu của hắn vốn luôn bình thản không gợn sóng, nhưng ở chung lâu ngày, Khương Thư Yểu luôn nghe ra được chút khác biệt.
Ví như lúc này, giọng điệu của hắn vô tình mang theo chút thân thiết ve vãn.
Khương Thư Yểu không hiểu sao lại đỏ mặt, nắm tay áo Tạ Tuân: “Chàng đói bụng chưa?”
“Cũng được.” Tạ Tuân kéo kéo cổ áo: “Hơi nóng, không có nhiều khẩu vị.” Vì nghĩ hôm qua Khương Thư Yểu lo lắng như vậy, nên hắn vừa tan ca đã vội vàng chạy đến, muốn ở bên cạnh nàng, đổ một thân mồ hôi.
Khương Thư Yểu cùng hắn chậm rãi len lỏi trong đám đông: “Vậy uống chút đồ mát, nghỉ ngơi một lát.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây