Trong tay được nhét vào một vật mang hơi lạnh, Khương Thư Yểu cầm lên xem, phát hiện là một cây trâm gỗ được chạm khắc tinh xảo.
Trâm gỗ được đánh bóng cực kỳ nhẵn mịn, sờ vào ấm áp mềm mại, đầu trâm khắc một đôi hoa sen song sinh, sống động như thật, ngay cả góc cạnh của những cánh sen chồng chất cũng được mài rất tròn trịa.
“Đây là?” Nàng có chút ngạc nhiên.
Vành tai Tạ Tuân đỏ bừng không tranh cãi được, giọng điệu vẫn bình thản như không, nhưng thần sắc lại bộc lộ sự bối rối lo lắng của hắn.
“Đây là do ta tự khắc, không tính là vật gì tốt đẹp, nhưng ta nghĩ xin lỗi cần có tâm ý, nên đã tự tay làm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây