Bỗng chốc thấy cơm Đông Cung nhạt nhẽo như nhai sáp, không còn chút hương vị, nuốt không trôi.
Lâm Thành hận đến nghiến răng!
Thà không ăn còn hơn, ăn một bát chẳng những không đã thèm, mà còn làm cho càng thêm đói bụng, hu hu hu.
Hạ đến, cơm chiều qua loa, thay vào đó là các món ăn đêm biến hóa khôn lường.
Tắm xong, hơi nước còn vương, tóc xõa, nằm dài trên ghế dài dưới tàng cây trong sân. Khương Thư Yểu ngắm trời sao, không khỏi thốt lên cuộc đời thật tuyệt diệu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây