“Phải.” Tạ Tuân nhắc đến bữa trưa, Khương Thư Yểu đột nhiên nhớ ra: “À phải rồi, mấy ngày nay ta đều quên chuẩn bị hộp cơm cho chàng, xin lỗi nhé.”
“Không cần xin lỗi.” Tạ Tuân nói chuyện theo thói quen muốn xoay đầu nhìn nàng, lại nhớ ra tiếng quát vừa rồi của nàng, vội vàng kìm nén xung động đó lại: “Nếu nàng bận rộn mệt mỏi thì không cần phải cố ý chuẩn bị bữa trưa cho ta, không sao đâu.”
“Không được, ta đã hứa với chàng rồi mà.”
Tạ Tuân do dự một chút, nửa đẩy nửa kéo nói: “...Vậy thì phiền nàng rồi.”
Hắn cố gắng kìm nén khóe miệng nhếch lên, chỉ là không thể nào kìm nén được, cuối cùng đành mặc kệ, dù sao trời tối, ai cũng không thấy được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây