Tạ Tuân cúi người, cẩn thận tỉ mỉ gỡ cho nàng những lọn tóc quấn quýt.
Rút trâm vàng ra, mái tóc đen như nước, tức thì tản mác bốn phía, như lụa trơn tuột qua mu bàn tay hắn, lạnh lẽo mềm mại, cảm giác từ mu bàn tay lan lên tâm, khiến hắn không kìm được hạ thấp hơi thở.
Khương Thư Yểu từ trong gương đồng nhìn hắn, khi hắn cũng chuyển tầm mắt lên gương đồng, nàng vội vàng rũ mắt xuống.
Nàng đứng dậy, giả vờ bình tĩnh nói: “Nghỉ ngơi thôi.”
Tạ Tuân gật đầu, theo nàng đi vào phòng trong. Hắn đi về phía giường mềm, phát hiện trên giường mềm không những không có chăn, ngay cả đệm mềm cũng không có.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây