Nàng sờ sờ gáy, nhìn thấy gương mặt Tạ Bội hiện ra trong tầm mắt, liền bật dậy.
“Đây là đâu?” Nàng cảnh giác quan sát xung quanh.
Tạ Bội sắp khóc: “Hang ổ giặc cướp.”
Khương Thư Yểu nhìn căn phòng, không khỏi bối rối, đây không giống hang ổ giặc cướp, rõ ràng là một ngôi chùa nhỏ đơn sơ.
Tạ Bội giải đáp thắc mắc cho Khương Thư Yểu. Dẫu nàng ta vốn gan dạ không sợ trời không sợ đất, trong hoàn cảnh này cũng bị sợ đến nỗi giọng run rẩy: “Ta thấy bọn chúng giết người, rồi... rồi cạo đầu, mặc áo cà sa của người chết.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây