Thời gian sắp không kịp nữa, hắn bỏ lại câu đó, xoay người liền biến mất vào đám đông.
“Ơ!” Khương Thư Yểu hoang mang, vội vàng gọi hắn lại, nhưng Tạ Tuân như cá gặp nước, chớp mắt đã biến mất, nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng rực rỡ của hắn trong biển người càng lúc càng xa.
Khương Thư Yểu bất lực, lẩm bẩm: “Chỉ để nói hai câu này thôi sao.”
Tiếng bước chân của Từ thị vang lên từ cầu thang lầu hai: “Tam đệ muội, có chuyện gì vậy?” Nàng ấy đi lên lầu hai mới quay đầu lại phát hiện Khương Thư Yểu đã biến mất.
“Không có gì.” Khương Thư Yểu vội vàng xách váy đuổi theo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây