Từ thị nói: “Đệ muội không cần như vậy.” Với vẻ mặt không muốn so đo nhiều với Chu thị.
Chu thị như đấm vào bông, đột nhiên cảm thấy vô vị uất ức, nhưng qua bao nhiêu năm đã quen rồi, trừng mắt nhìn Từ thị, lại nhìn chằm chằm Khương Thư Yểu vài lần, bĩu môi, hùng hổ bỏ đi.
“Tính nàng ấy vốn như vậy, đầy gai góc, quen rồi sẽ tốt thôi.” Từ thị vừa dẫn Khương Thư Yểu đi về phía đại phòng, vừa nghiêng đầu nói.
Khương Thư Yểu không ngờ Từ thị lại là người nói xấu sau lưng người khác, kỳ lạ nhìn nàng ấy.
Từ thị biết nàng nghĩ gì, không muốn giải thích, hai người im lặng đến đại phòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây