Nhưng nhìn những người xung quanh ăn ngon lành, nàng nghi ngờ mình nếm nhầm, liền ăn thêm một miếng nữa, hương vị vẫn như vậy.
Tạ Tuân đặt bát xuống rời đi, bên cạnh một tiểu tử gầy đen lập tức tiến lên cướp lấy bát, ba bốn miếng đổ hết vào miệng.
Khương Thư Yểu không hiểu: “Cái này...” Lúc nãy khi Tạ Tuân trả tiền nàng cũng thấy, một bát mì không đắt, nhưng đủ để mua một miếng thịt nhỏ, bách tính chịu bỏ tiền này nhưng lại không ăn được món ngon tương xứng, theo lý mà nói hẳn phải không vui, nhưng nơi này vẫn đông khách, thật sự khó hiểu.
Tạ Tuân nói: “Ta đã nói rồi mà, đến xem rồi nàng sẽ biết phải làm thế nào.”
Hắn lại dẫn Khương Thư Yểu đi về phía bến thuyền, làm việc ở bến thuyền hoàn toàn dựa vào sức lực, giờ ngọ phải ăn no mới có sức. Vì vậy những người ở đây chịu chi tiền hơn, thường là một bát cơm với thịt kho, hoặc bánh mì khô với canh cá.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây