Hắn nói xong, lập tức chỉ vào dưới đũng quần chính mình. Quả nhiên ở ngay chỗ hắn ngồi, có một vũng nước nước đọng. . .
Nguyễn Văn Chung lập tức như bị giẫm cái đuôi vậy, lập tức nhảy dựng lên một cái, sắc mặt cực kỳ quỷ dị địa nhìn về phía Trương Phi Thoàn. Rồi sau đó cả người lập tức phảng phất một chút cũng không biết xấu hổ, ngược lại hắn cười khổ hướng vươn ra ra: “Mày mần ơn kéo tao một cái đi, chân tao mềm nhũn không đứng dậy nổi. . .”
“Mày cứ như vậy vãi tè ở trong quần ngồi một ngày là khô rồi. . . Thế nào tao lại xui xẻo quen biết mày như vậy. . .”
Sau khi trôi qua trọn vẹn chừng mười phút đồng hồ, hai người này mới một trước một sau đi xuống lầu. Trong đó trên lưng Nguyễn Văn Chung vác một cái túi không xem như quá lớn, trong túi căng phồng, đúng là dược phẩm bọn hắn sưu tập được ở trong phòng ý tế trường học.
Mà dáng đi của Trương Phi Thoàn thì lại có hơi quỷ dị, nhìn kỹ mà nói còn có thể phát hiện đũng quần và bờ mông hắn phảng phất đều bị ướt sũng đấy. . .
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây