Lâm Viễn Ái một hồi lâu, mới giãy giụa trở mình lại, hai tay chống trên đất, miễn cưỡng chống thân thể.
Chẳng qua, anh còn chưa đứng lên khỏi mặt đất, Lý Niệm lại lần nữa nhắc chân, giẫm lên bờ vai của anh, vững vàng giẫm anh trên mặt đất.
Vì giẫm lên nên anh không thể nhúc nhích.
Khuôn mặt dán chặt vào mặt đất.
Máu tanh trong bụng cuồn cuộn lên, tràn đầy cuống họng, anh ngậm chặt miệng, nhưng chất lỏng màu đỏ tươi, từ khóe môi của anh, tràn ra từng chút, anh cố gắng nâng tay, lau khô vết máu trên khóe môi, trầm mặc như trước, không lên tiếng cầu xin tha thứ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây