Lâm Viễn Ái lại vừa châm một điếu thuốc, đang hút dở, nghe thấy những lời này của Chương Lâm, anh chợt bị sặc khói thuốc, nghiêng đầu qua, bắt đầu ho khan kịch liệt, đến mức mặt cũng đỏ bừng lên.
“Không có tiền đồ.” Chương Lâm nhìn như rất thoải mái nói ra ba chữ này.
Lâm Viễn Ái mím môi, tiếp tục ho khan mấy lần, rồi anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi mắt nhìn dòng người và dòng xe cộ qua lại trên đường, bất thình lình quay đầu lại, hỏi Chương Lâm: “Sau khi tôi vào tù, cậu biết được bao nhiêu tin tức liên quan đến cô ấy?”
“Lúc trước cậu chia tay dứt khoát lắm cơ mà, bây giờ cần gì phải tỏ ra lưu luyến, chẳng phải lúc đó cậu lựa chọn cách rất tàn nhẫn hay sao?” Chương Lâm giễu cợt Lâm Viễn Ái theo thói quen, sau đó nhìn Lâm Viễn Ái, nghiêm túc nói: “Viễn Ái, không phải là tôi muốn nói mấy lời khó nghe, nhưng được mấy người phụ nữ sẽ còn tiếp tục ở bên cậu sau khi bị cậu làm tổn thương? Huống chi, Lý Vi Tiếu không giống với người phụ nữ bình thường, cô ấy đơn thuần ở bên cậu, không toan tính tiền của cậu, cũng không quan tâm đến quyền thế của cậu, chỉ đơn thuần vì chính còn người của cậu. Lúc trước cậu nghĩ mình là kẻ phạm tội nên không xứng với cô ấy nữa, cậu tự nghĩ mình làm như vậy là oai phong lẫm liệt lắm, nhưng người ta đã trao thứ quý giá nhất của người con gái cho cậu, kết quả cậu lại bỏ rơi người ta. Theo tôi, cậu làm như vậy là sai, cậu không còn quyền lên tiếng nữa, tin tức của người ta cũng không liên quan gì đến cậu cả.”
Lúc nói những lời này, Chương Lâm có hơi tức giận, đoạn nhân duyên đang yên đang đẹp, cứ như vậy bị chặt đứt, mà anh ta cũng coi như là nửa đồng lõa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây