“Tôi cmn không lấy tiền, tôi muốn báo cảnh sát!” người đàn ông kia vừa gân cổ hét ầm lên, chợt dừng lại, vẫn đưa tay nhận lấy tập tiền Chương Lâm đưa tới, miệng vẫn hùng hùng hổ hổ la hét: “Giả vờ trâu bò cái gì, người đã từng ngồi tù có gì đặc biệt hơn người!”
Chương Lâm nhếch môi cười, giơ tay lên vỗ vào trên bả vai của người kia, không nói gì cả, anh ta xoay người, khoát khoát tay với mọi người xung quanh, nói: “Tôi đi trước đây, có gì thì tính hết cho tôi, các cậu cứ từ từ chơi.”
Nói xong, Chương Lâm phất tay đi ra ngoài.
Đi vào phòng vệ sinh, Chương Lâm không nhìn thấy Lâm Viễn Ái đâu, anh ta vội vội vàng vàng đi ra khỏi “Kim Bích Huy Hoàng”, sau đó nhìn thấy xe của Lâm Viễn Ái đỗ ở ven đường, đèn trước và đèn sau của xe đều đang nhấp nháy.
Chương Lâm bước nhanh về phía xe, cửa kính xe đang mở, anh ta nghe thấy tiếng hát truyền đến từ bên trong: “Đột nhiên rất nhớ em, em đang ở nơi nào, đang vui vẻ hay đang tủi thân… đột nhiên rất nhớ em, hồi ức đột nhiên trở lại, tầm mắt đột nhiên nhạt nhòa...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây