Câu nói này của Chu Cẩn Ngôn đủ để châm chọc Chu Trường Sinh, khiến đỉnh đầu của ông ta như bốc khói.
Chu Trường Sinh chỉ thẳng tay vào mặt Chu Cẩn Ngôn, vừa định nổi giận, đã thấy Lục Tương Nghi cất bước đi tới, đi theo sau lưng cô ta là nhân viên của hội đấu giá lần này: “Trường Sinh?”
Chu Trường Sinh nghiêng đầu nhìn Lục Tương Nghi, bỏ cảnh tay đang chỉ Chu Cẩn Ngôn xuống, không nói câu gì nữa.
Hai cha con Chu Trường Sinh và Chu Cẩn Ngôn thường xuyên cãi nhau ở trước mặt Lục Tương Nghi, vậy nên Lục Tương Nghi dịu dàng đứng ở trước mặt Chu Trường Sinh, nói: “Trường Sinh, anh có lời gì thì cứ bình tĩnh nói với Cẩn Ngôn, đừng cứ suốt ngày gây gổ với nhau như thế này, anh xem, xung quanh đang có nhiều người nhìn đấy.”
Chu Cẩn Ngôn như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, anh ta khẽ bật cười với Lục Tương Nghi, rồi nhìn Chu Trường Sinh nói: “Con biết, cha chê mẹ con, muốn cưới người phụ nữ khác còn nhỏ tuổi hơn cả con làm vợ, nếu cha và mẹ con chẳng có tình cảm gì với nhau, cha muốn chạy theo niềm đam mê mới, con sẽ chẳng có ý kiến gì cả. Nhưng con vẫn khuyên cha một câu, muốn lấy ai về làm vợ, tốt hơn hết là nên lựa chọn cẩn thận vào, chứ đừng có vớ phải đống phân chó rồi mang về nhà, cha nghĩ mình cưới về được bảo vật, làm ra hành động vĩ đại giận dữ vì hồng nhan gì đó. Nhưng thực tế ở trong mắt người khác, đó chỉ là một trò cười, rồi người ta sẽ cười nhạo ở sau lưng cha, sẽ nghĩ TMD cái loại phụ nữ mà mình ngủ chán rồi, Chu Trường Sinh vẫn cưới về?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây