Vừa mở miệng đã nói như vậy, làm Chu Cẩn Ngôn đã lăn lộn trong xã hội bao nhiêu lâu lập tức hiểu ra, Cẩm Dương nói như vậy là có hàm ý, anh ta gật đầu, người cũng dịch theo: “Không ngại.”
Cẩm Dương ưu nhã vắt chéo chân dài ngồi xuống, nói với Chu Cẩn Ngôn: “Cám ơn.”
“Cẩm tiên sinh không cần phải khách khí.”
Cẩm Dương bật cười, không nói gì.
Ánh mặt trời buổi chiều ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua lớp cửa thủy tinh của tầng 30, chiếu vào trên người Cẩm Dương và Chu Cẩn Ngôn, mang theo hơi ấm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây