Cẩm Dương chậm rãi đặt tách cafe xuống, lúc này mới ngước mắt nhìn đến người đàn ông kia, nói từ từ: “Tên họ: Đường Nghiêu, hai chín tuổi, quê quán Tây An Trung quốc, chưa lập gia đình.”
“Mười sáu tuổi yêu sớm, làm to bụng cô gái bạn gái, mười bảy tuổi vì trộm cắp mà vào tù một tháng, sau khi ra tù, không những không hối cải mà còn đánh nhau, làm một người bị thương nặng, dùng ba trăm nghìn âm thầm giải quyết hòa bình, tuy nhiên vẫn bị phá án tù một năm tám tháng, sau khi ra tù thì chuyển sang nghiện cờ bạc, sau đó gặp và yêu một người phụ ữn ở sòng bạc, cùng người phụ nữ đó nghiện ma túy, tháng tám năm kia, hút ma túy bị bắt, tiếp tục vào trại cải tạo bảy tháng, sau khi ra trại, chuyển cư đến Bắc Kinh, cùng bạn bè góp vốn làm ăn, ngồi ăn núi lở, trong quá trình kinh doanh vì xích mích mà đánh nhau, vào đồn cảnh sát, thẳng đến năm ngoái, mở một quán KTV, đầu năm nay vì kinh doanh không tốt dẫn đến đóng cửa, từ đó về sau táng gia bại sản, bắt đầu cuộc sống đâm thuê chém mướn.”
Cẩm Dương nói không nhanh không chậm, không nặng không nhẹ, ngữ điệu vừa đủ, nhưng lại tường thuật rõ ràng cuộc đời của người đàn ông tên Đương Nghiêu này.
Đi đôi với từng lời của Cẩm Dương, sắc mặt Đường Nghiêu dần dần trắng bệch, rõ ràng người đàn ông này không làm gì hết, chỉ ngồi ở đó vanh vách đọc ra quá khứ của anh ta, nhưng lại mang đến cho anh ta cảm giác run sợ trước nay chưa từng có.
Cảm giác sợ hãi đến, anh ta cũng không biết nó bắt nguồn từ đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây