Về sau mỗi lần uống thuốc bắc, Cẩm Dương đều sẽ bày ra vẻ mặt thối cực kỳ không muốn uống, thoạt đầu Lâm Thâm Thâm không biết Cẩm Dương cố ý, mỗi lần đều nhẫn nại dỗ dành, về sau, có lần mình đi nhà vệ sinh, khi trở về phòng bệnh, đúng lúc y tá bưng thuốc đã sắc xong tới, đưa cho Cẩm Dương: “Cẩm tiên sinh, thuốc này nên uống lúc còn nóng.”
Cách cánh cửa, Lâm Thâm Thâm rõ ràng nghe thấy âm thanh bình thản của Cẩm Dương truyền đến: “Ừm, biết rồi, để xuống đi.”
Xem đi, đồng ý trôi chảy như thế, làm sao mỗi lần cô đút thuốc cho anh, anh luôn bày ra khuôn mặt thối nói không uống?
Lâm Thâm Thâm âm thầm nhếch môi, đứng bên cửa sổ, lén ngó vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Cẩm Dương bưng chén thuốc, uống hai ngụm lấy lệ, chỉ là sau khi anh đợi y tá rời đi, một lần nữa đặt chén thuốc ở trên mặt bàn.
Qua khoảng hai phút, y tá rời khỏi phòng bệnh Cẩm Dương quay trở lại phòng bệnh Cẩm Dương lần nữa, nhìn thấy Cẩm Dương chỉ uống một chút thuốc bắc trên mặt bàn, nói: “Cẩm tiên sinh, thuốc đã nguội rồi, sao ngài vẫn chưa uống vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây