Anh trầm thấp lẩm bẩm hỏi: “Thâm Thâm, trong lòng có chút sự tồn tại của anh, khiến em khó xử như vậy sao?”
Lâm Thâm Thâm cảm giác cổ họng của mình như bị cái gì chặn lại, không nói nên lời.
Tay cô nắm chặt thành nắm đấm, nhìn thấy văn kiện bị Cẩm Dương ném đầy đất, đáy mắt bỗng dâng lên nỗi chua xót.
Thật lâu sau, cô mới hít mũi một cái, nhìn chằm chằm những tấm ảnh chụp tối hôm qua mình chụp lén Cẩm Dương ngủ trên mặt đất, âm thanh có chút khàn khàn nói: “Anh nói không sai, đúng là em muốn đi tự thú, từ khi em về nước, đã nghĩ đến ngày này, em chờ đợi rất lâu, rốt cục cũng chờ được... .”
Cô dần dần nhớ tới, sở dĩ Cẩm Dương biết cha mẹ của cô bị người một nhà Lâm Chấn Đình hại chết, chắc là lần ở sơn trang hoa hồng, cô nói liên miên lải nhải cho anh, bị anh nghe trộm được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây