Lâm Viễn Ái mới chợt hiểu ra Lâm Thâm Thâm ăn dấm nhầm, trái tim cậu lập tức thả lỏng dựa vào trên ghế lái, nhẹ gật đầu với Lý Vi Tiếu, “A” một tiếng, nói: “Vậy tạm biệt.”
Lý Vi Tiếu, người giống như tên của cô, mỉm cười với anh, âm thanh như là sa tanh, êm tai mà động lòng người nói: “Tạm biệt.”
Lâm Viễn Ái nhìn thấy Lý Vi Tiếu đi vào trường học, mới lái xe chậm rãi ung dung rời đi.
Lúc đó cậu cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua là cảm thấy, từ nay về sau cậu và Lý Vi Tiếu sẽ không còn gặp nhau nữa, đáy lòng có chút khó chịu không nên lời, giống như là tiếc nuối, lại giống như... Đáng tiếc.
Có điều, cậu cũng không truy đến cùng tâm tình này của mình rốt cuộc do đâu mà đến, về nhà tắm rửa đi ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy đi trường học lên lớp như thường lệ, thời gian dần trôi qua cũng ném chuyện này ra sau gáy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây