Qua điện thoại, Lâm Thâm Thâm có thể rõ ràng cảm giác được, trong lời nói của Lâm Viễn Ái lộ ra vui sướng, cô cầm di động, giật mình, mới mở miệng nói: “Viễn Ái... Không có việc gì, chỉ là đột nhiên nhớ em thôi.”
“Ha ha... Thật hay giả?” giọng nói của Lâm Viễn Ái có chút cà lơ phất phơ.
Lâm Thâm Thâm cúi mắt, nhưng không đi đấu võ mồm với Lâm Viễn Ái giống như trước, ngược lại trực tiếp hỏi: “Viễn Ái, em còn nhớ rõ sáu năm trước chị từng mang thai một đứa con không?”
Trong nháy mắt Lâm Viễn Ái lập tức trở nên trầm xuống: “Làm sao vậy?”
“Viễn Ái, đứa bé đó, em sẽ đối xử với thằng bé, đúng không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây