Cẩm Dương liên tục hai cá “Lâm đại tiểu thư” nói Lâm Thâm Thâm sắc mặt trắng bệch, những lời đó giống như là lưỡi đao, cứa thẳng vào lớp vỏ bọc bảo vệ cô, chọc phá vết thương đã chồng chất của cô ra.
Cô đã từng là Lâm đại tiểu thư chân chính, trong giới kinh doanh ở Bắc Kinh này, không ai là không biết đến cô, nhưng tai nạn sáu năm trước đã phá hủy tất cả mọi thứ của cô, cha mẹ cô đều mất, người cũng rơi xuống đáy vực của sự tuyệt vọng, có bao nhiêu người đã từng vây quanh cô, nỗ lực lấy lòng nịnh nọt cô, bây giờ đều khinh thường, giễu cợt cô?
Mặc dù cô đã cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng vẫn sợ Cẩm Dương nhìn ra được dấu vết gì từ trên mặt mình, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, chỉ là đôi tay giấu kín dưới lớp chăn kia, đã sớm nắm thật chặt thành quả đấm, móng tay đâm thẳng vào lòng bàn tay của cô mang tới cơn đau nhói, nhưng cô vẫn không có ý định lùi bước, vẫn quật cường duy trì sự trấn định.
Cẩm Dương cao nhã đứng ở bên mép giường, anh không nhìn thấy được vẻ mặt của Lâm Thâm Thâm, chỉ đưa mắt nhìn trên đỉnh đầu của cô, nhìn một lúc rất lâu, sau đó anh chớp chớp mắt, rồi nhặt quần áo của mình lên, nhanh chóng mặc vào, xoay người rời đi.
Đến khi bóng người của Cẩm Dương hoàn toàn biến mất ở trong phòng, Lâm Thâm Thâm mơi hơi cảm thấy nhẹ nhõm, người cô bắt đầu run rẩy nhẹ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây