“Thâm Thâm, em đang thẹn thùng à!” Cẩm Dương cười khẽ hai tiếng, vội vàng ôm người phụ nữ sắp trở mặt vào trong ngực, ôm chặt lấy cô, sau đó cúi thấp đầu, ngửi mùi tóc cô, hít một hơi thật sâu, thu hồi tất cả sự cười đùa, mang theo sự thương cảm, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Thâm Thâm đừng nhúc nhích, để cho anh ôm em một cái.”
Động tác giãy dụa của Lâm Thâm Thâm lập tức yên tĩnh trở lại.
Anh đứng trên đường cái người đến người đi, cứ như vậy yên lặng ôm cô, rất rất lâu, anh mới nghiêng đầu, cọ cọ vào tóc cô, ép chặt cô vào trong ngực mình, sức mạnh đó như muốn vò cô vào trong cốt nhục của mình.
Anh như đang lầm bầm lầu bầu, nỉ non bên tai cô.
“Thâm Thâm, em sẽ không biết, anh đã chờ bao lâu, mới đợi được đến ngày em ăn dấm vì anh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây