Người đàn ông này, từ đầu đến cuối không hề có chút tâm tư nào với cô ta, sở dĩ trên bàn ăn anh chịu đựng uống ly rượu với mình, để cho mình vào trong phòng, để mình pha cà phê, thật ra là để cho cô ta phản kích trí mạng vào thời điểm này.
Ánh mắt Lục Tương Nghi run rẩy nhìn về phía Cẩm Dương, phát hiện người đàn ông này vẫn có dáng vẻ như vừa rồi, khóe môi nở nụ cười như không cười, bộ dạng nhàn nhã, lúc trước cô ta cứ cho rằng vẻ mặt này, là cho cô ta cổ vũ và đón nhận, nhưng bây giờ, cô ta mới hoàn toàn hiểu ra, vẻ mặt này của Cẩm Dương tràn ngập khinh thường và đùa cợt.
Lục Tương Nghi tựa như từ Thiên Đường ngã xuống đáy cốc, chân tay luống cuống, đầu óc của cô ta vô cùng hỗn loạn, cuối cùng mới nuốt nước miếng một cái, âm thanh mang theo cầu xin nói: “Cẩm tiên sinh, ngài đừng như vậy, ngài hãy xóa những tấm hình này đi, tôi cam đoan, tôi cam đoan về sau sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa, tôi sẽ biến mất thật xa!”
Cẩm Dương nhẹ nhàng giật giật khóe môi, không nói gì, hoặc là nói, không muốn chừa lại chỗ trống cho Lục Tương Nghi.
Ngón tay Lục Tương Nghi trắng bệch, run rẩy, cô ta hoang mang lo sợ đi tới trước mặt Cẩm Dương: “Cẩm tiên sinh, xin ngài, hãy xóa tấm hình đó đi, xin ngài... .”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây