Lâm Thâm Thâm giật mình, có chút không dám tin tưởng lời mình vừa nghe thấy trong miệng người đàn ông, lại còn mang theo ý cười khẽ, cô nghiêng đầu, hồ nghi nhìn qua Cẩm Dương, phát hiện nét mặt anh hớn hở, liền nhíu mày, dán đến bên tai anh, nói vấn đề mà mình cảm thấy rất xấu hổ cho Cẩm Dương: “Hiện tại bác sĩ đã tới, em lại không bị thương, sẽ xấu hổ lắm.”
Mọi người đứng ở một bên, nhìn thấy Lâm Thâm Thâm và Cẩm Dương không ngừng châu đầu ghé tai nói thì thầm, hai mặt nhìn nhau, lại không dám thở mạnh một tiếng, chỉ có thể ngơ ngác đứng đấy.
Hiện tại Lâm Thâm Thâm ở trước mặt của anh, anh đâu rảnh rỗi đi quan tâm phản ứng những người khác?
Cẩm Dương không hề để ý đến những người đó, anh không nhanh không chậm dán lại gần bên tai Lâm Thâm Thâm, nói: “Đây là chuyện anh sẽ giải quyết, em bận tâm làm gì?”
Nói xong, Cẩm Dương liền giơ tay lên, giống như trấn an đáy lòng bất an của cô, vuốt ve mái tóc dài của Lâm Thâm Thâm, sau đó đứng thẳng người, nói với người trong phòng: “Thâm Thâm không có việc gì lớn, cô ấy nói không cần kiểm tra, cho nên, làm phiền bác sĩ đến tay không một chuyến rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây