Mấy giọt máu đó không chói mắt, song rơi vào đáy mắt Cẩm Dương, sắc bén như con dao, khiến cơn giận của anh dâng lên cao, anh nghiêng đầu, cáu giận nói với một phòng lãnh đạo đồn công an biết mình đến nên cố ý tới chờ và cảnh sát: “Các người mắt mù hết à, không nhìn thấy cô bị thương hay sao mà còn lấy khẩu cung, vì sao không đưa đi bệnh viện trước?”
Lâm Thâm Thâm nhìn người đàn ông cao lớn thẳng tắp trước mặt mình, không biết làm sao, trong lòng tự dưng có cảm giác hoàng đế giận dữ vì hồng nhan, khiến đầu óc của cô hơi ngây ra.
Cũng bị cơn giận của Cẩm Dương đột nhiên xuất hiện khiến cho ngơ ngác, còn có những người khác trong phòng.
Những người đó còn chưa lấy lại tinh thần, Cẩm Dương lại cáu giận như đang răn dạy thuộc hạ của mình, gầm thét vang trời: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, gọi điện thoại gọi bác sĩ tới đi!”
Dáng vẻ đó điên cuồng tức giận như thể trên người Lâm Thâm Thâm dính mấy giọt máu có thể chết đi bất cứ lúc nào,.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây