Rõ ràng là một câu thiếu nhi vô tâm, song lại khiến sắc mặt của Cẩm Dương và Lâm Thâm Thâm trong nháy mắt trở nên lúng túng, thậm chí đáy lòng Lâm Thâm Thâm cũng trở nên đau lòng theo.
Bạc Duệ không phát hiện nét mặt của Cẩm Dương và Lâm Thâm Thâm biến đổi, cầm thìa múc một miếng bánh gatô, hí hửng ăn hai miếng, giống như cục cưng vô cùng hiếu kỳ tiếp tục hỏi: “Có phải trẻ con có cha có mẹ không còn là vướng víu nữa không?”
Bạc Duệ nói xong, liền nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó đôi mắt lóe sáng nhìn qua Cẩm Dương, âm thanh giòn giã nói: “Cha, như vậy nói cách khác con có mẹ, con sẽ không phải là vướng víu nữa rồi?”
Mặc dù bình thường nhìn Cẩm Dương có vẻ mất kiên nhẫn với Bạc Duệ, thế nhưng dù sao máu mủ tình thâm, là con của anh, mà lại Bạc Duệ do một tay anh chăm bẵm nuôi nấng, cho nên dưới đáy lòng, thật sự rất thương yêu Bạc Duệ.
Chỉ là Cẩm Dương quen che giấu cảm xúc trong lòng mình không để người ta phát hiện, dần dà, thật sự biến thành thói quen không thay đổi được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây