“Đúng vậy, thật sự không ngờ, bây giờ bọn buôn ngày càng ngày càng giống con gái nhà lành, nếu như không phải cậu bé cầu cứu, tôi còn tưởng rằng bọn họ là mẹ con.”
“Đây là thủ đô, ở thủ đô, cũng dám lừa gạt trẻ em quang minh chính đại như thế...”
Cẩm Dương không lắng nghe cảnh sát nói chuyện, chỉ qua loa đáp lại vài câu rồi nhìn sang Bạc Duệ, Bạc Duệ tiếp xúc với ánh mắt của Cẩm Dương, cúi mặt xuống nắm tay Lâm Thâm Thâm, rút ra sau người anh.
Lâm Thâm Thâm giơ tay lên, xoa đầu Bạc Duệ, thân thiết cúi người xuống, thấp giọng hỏi: “Duệ Duệ, em có bị thương ở đâu không?”
Bạc Duệ vừa sợ hãi nhìn qua Cẩm Dương, vừa nắm lấy tay Lâm Thâm Thâm, lắc đầu, nói: “Chị Thâm Thâm, em không có.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây