“Tôi thật sự quen biết cha cậu bé, không tin bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cha cậu bé.” Lục Tương Nghi vừa nói, vừa lấy điện thoại di động của mình ra khỏi túi.
Lục Tương Nghi vừa định gọi đi, đột nhiên nghĩ đến Cẩm Dương đã kéo mình vào sổ đen, liền đưa số điện thoại cho cảnh sát xem, nói: “Nếu như mấy người không tin, mấy người có thể gọi đến số điện thoại này để xác nhận...”
“Số điện thoại của cha cháu không phải số này.” Bạc Duệ gấp gáp ngắt lời Lục Tương Nghi, trong lòng cậu hơi căng thẳng, sợ cảnh sát gọi số điện thoại đó, chọc thủng màn nghịch ngợm của mình, cho nên không ngừng với cảnh sát: “Chú cảnh sát, số điện thoại của cha cháu là số này.”
Nói đến đây, Bạc Duệ dừng một chút, trong đầu suy nghĩ xem bắt nạt người phụ nữ này quan trọng hay là đi đại học A tìm mẹ ống nghiệm của mình quan trọng hơn, cuối cùng cậu nghĩ, mẹ ống nghiệm ngày nào cũng có thể tìm, còn bắt nạt người phụ nữ này thì chỉ có hôm nay, cho nên Bạc Duệ nói liền tù tì một dãy số với cảnh sát, là số điện thoại riêng của Cẩm Dương: “Chú cảnh sát, chú hay gọi điện thoại cho cha cháu, để cha cháu tới đón cháu được không?”
Gặp phải chuyện lừa đảo, chuyện đầu tiên cảnh sát làm là gọi điện thoại cho người lớn, cho nên sau khi Bạc Duệ báo số điện thoại xong, cảnh sát lập tức hỏi tên Bạc Duệ và tên cha cậu, rồi gọi điện thoại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây