Khi Lục Tương Nghi cúi người xuống, hiền lành mỉm cười với Bạc Duệ, gọi “cậu bé đẹp trai”, Bạc Duệ mới chớp mắt, nhớ tới lúc trước mình đã gặp người phụ nữ này.
Chính là người phụ nữ đối xử với chị Thâm Thâm rất tệ ở sơn trang lá đỏ lần trước!
Bạc Duệ lập tức trợn tròn mắt, đáy mắt tràn ngập phòng bị nhìn Lục Tương Nghi, mấp máy môi, không lên tiếng.
“Sao em lại ở đây một mình vậy? Cha em đâu?” Lục Tương Nghi đối mặt với Bạc Duệ im lặng, không hề để ý, ngược lại giọng nói càng thêm nhu hòa.
Đối với trẻ con mà nói, phân biệt người tốt và người xấu rất đơn giản, người mình thích là người tốt, người mình không thích là người xấu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây