Cẩm Dương lười so đo với con trai mình, nhẹ gật đầu, nói: “Vậy con hãy mau thay quần áo, cha và chị Thâm Thâm của con chờ con.”
Nói xong, Cẩm Dương không quay đầu lại đi ra khỏi phòng ngủ của Bạc Duệ.
Bạc Duệ chờ đến khi Cẩm Dương đi ra khỏi phòng, mới có chút mất mát ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào quần áo hai ngày trước vừa mua bị Cẩm Dương ném trên giường, cậu lại không hề có tâm trạng muốn tahy quần áo.
Bây giờ Bạc Duệ đã năm tuổi, đã không còn biểu hiện sự chờ mong của mình rõ như hồi nhỏ, không còn luôn hỏi Cẩm Dương mẹ của mình đi đâu.
Nhưng, không có nghĩa là cậu không nhớ mẹ của mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây