Cẩm Dương chỉ mỉm cười, khoảng cách sáu tầng, anh chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng bóng dáng của Lâm Thâm Thâm, lên tiếng nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, thời tiết lạnh, đừng mở cửa sổ, cẩn thận bị cảm lạnh.”
“Ừm, được.” Lâm Thâm Thâm lên tiếng, đóng cửa sổ lại, có chút lưu luyến không rời nói với điện thoại di động: “Vậy em ngủ nhé.”
“Ừm, ngủ đi.”
Lâm Thâm Thâm biết mình nên cúp điện thoại, thế nhưng không biết chuyện gì xảy ra, cô không nỡ cúp máy, cô muốn nói gì đó với Cẩm Dương gì, thế nhưng trong đầu hơi rối, trong lúc nhất thời trống rỗng, cuối cùng cô chỉ ngượng ngùng nói một câu: “Vậy em cúp đây.”
“Ừm, tạm biệt.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây