Nét mặt của anh yên tĩnh như bức họa đẹp nhất trên thế gian, làn mi rất dài, cong cong, khiến Lâm Thâm Thâm nhìn mà không kìm lòng được giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào làn mi của anh.
Hình như anh thật sự buồn ngủ, ngủ rất yên tĩnh, không bởi vì cử động của Lâm Thâm Thâm mà có chút phản ứng nào.
Ngón tay Lâm Thâm Thâm vuốt nhẹ làn mi của Cẩm Dương hai lần, sau đó nhẹ nhàng dán đầu lên lồng ngực Cẩm Dương, nghe tiếng tim đập rắn chắc hữu lực của anh, Lâm Thâm Thâm lại nghĩ tới những lời anh vừa nói, chóp mũi chua chua, trầm thấp mở miệng: “Cẩm Dương, thật xin lỗi, không phải em cố ý quên hình dáng của anh thế nào... lúc đó chỉ có là có quá nhiều chuyện xảy ra, sau đó em cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, nên quên mất...”
Kể từ khi Lâm Thâm Thâm biết Cẩm Dương chính là chàng trai cô luôn thầm nhung nhớ, vốn có rất nhiều lời muốn nói với anh, thế nhưng cô lại không dám.
Bây giờ anh đã ngủ thiếp đi, cô có thể nằm trong khuỷu tay của anh lần nữa, cô lại phát hiện, mình tìm được cảm giác yêu thương ấm áp, loại cảm giác này, là cảm giác mà cô chưa bao giờ có khi nằm một mình trên chiếc giường mùa đông.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây