Cẩm Dương cúi đầu, nhìn chén rượu đó, nghĩ đến vừa rồi răng môi khắc ở trên chén rượu, thoáng liếm được vị môi lưỡi của cô, nét mặt của anh lập tức trở nên mềm mại, nhìn chằm chằm chén rượu, âm thanh nhàn nhạt nói: “Không sao, tôi thích dùng chén rượu này, có nữ hương vị của người phụ nữ tôi yêu.”
Lâm Thâm Thâm và Cẩm Dương từng ở chung với nhau nửa năm, cùng ngủ cùng ăn không biết bao nhiêu lần, cho nên vừa rồi khi nghe câu nói đùa của người khác, trong lòng cô không coi đó là vấn đề, thậm chí nét mặt cũng không hề thay đổi quá lớn.
Thế nhưng một giây sau, khi cô nghe thấy câu nói này trong miệng Cẩm Dương, cả người cô như bị người dùng ma thuật khống chế, đầu óc hỗn loạn.
Người phụ nữ mình yêu... Hương vị lưu lại...
Chén rượu cô vừa uống, hình như có dấu son môi hoặc là nước bọt để lại...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây