“Thằng nhóc này, muốn chết có phải hay không!” Lâm Thâm Thâm tiếp tục hung ác đập hai cái lên đầu Lâm Viễn Ái.
Lâm Viễn Ái ôm đầu, tránh né khắp nơi, vừa tránh vừa cười tủm tỉm ngước mắt, nhìn Lâm Thâm Thâm nói: “Lâm Thâm Thâm, thật ra hình như chị đã trở nên mạnh mẽ, xinh đẹp hơn.”
Âm thanh của Lâm Viễn Ái còn chưa kết thúc, đột nhiên ôm lấy bắp chân của mình, quỳ trên mặt đất, cậu đau há to miệng, nhìn qua Lâm Thâm Thâm ra tay không hề nương tình chút nào, hít thở sâu mấy hơi, mới cắn hàm răng, nói ra từng chữ: “Được thôi, coi như em chưa từng nói gì.”
Lâm Thâm Thâm không nhịn được nhếch khóe môi, lại cố xụ mặt xoay người, đi về phía đám người Cẩm Dương và Lý Vi Tiếu đang đứng.
Cẩm Dương vẫn luôn chú ý đến Lâm Thâm Thâm, anh nhìn thấy Lâm Thâm Thâm và Lâm Viễn Ái tiếp xúc với mặt, nụ cười trên mặt là phát ra từ nội tâm, ngay cả cử chỉ, rõ ràng là mạnh mẽ như vậy, lại khiến anh cảm thấy rung động.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây