Lâm Viễn Ái trợn to mắt, cậu ta theo bản năng bước lên, giữ cánh tay Lâm Thâm Thâm sắp tát mặt Lục Tương Nghi: “Lâm Thâm Thâm, chị đang làm gì vậy?”
Hốc mắt Lâm Thâm Thâm đỏ ửng, trầm mặc nhìn Lâm Viễn Ái, sau đó hất mạnh tay mình ra khỏi tay Lâm Viễn Ái, sau đó lặng yên không tiếng động ngồi xổm xuống, nhặt những mảnh vỡ dưới đất.
Lâm Viễn Ái nhíu mày, nói: “Lâm Thâm Thâm, đừng nhặt, cẩn thận trúng tay.”
Không biết có phải trùng hợp hay không, ngón tay Lâm Thâm Thâm run rẩy, khi nghe Lâm Viễn Ái nói thế, không cẩn thận trúng tay.
Máu đỏ tươi chảy tí tách.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây