Lâm Thâm Thâm ngây ngốc nhìn qua Cẩm Dương, cong môi lên, nở nụ cười, nhưng mà vừa cười, nước mắt vừa rơi.
Cô vội vã đưa tay lên, lau nước mắt của mình đi, nhưng mà, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
Trên màn hình lớn bên kia, “Đại Thoại Tây Du” đã chiếu đến đoạn cuối, cũng là một cảnh kinh điển nhất trong bộ phim này.
Tôn Ngộ Không nói với Tử Hà Tiên Tử: “Đã từng có một đoạn tình cảm chân thành đặc trước mặt tôi, tôi không quý trọng, đến lúc tôi mất đi rồi tôi mới hối hận không kịp. Chuyện thống khổ nhất trong cuộc sống này cùng lắm cũng chỉ như vậy. Nếu như ông trời có thể cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ nói với cô bé kia ba chữ: Anh yêu em. Nếu như có thể cho phần tình cảm này một cái kỳ hạn, tôi hy vọng là....một vạn năm!”
Tử Hà Tiên Tử thay cho Tôn Ngộ Không mà chết, lúc rơi xuống, trên mặt vẫn rất có thần thái, rốt cuộc là yêu đến nhường vào, yêu đến trình độ nào, người ta mới có thể đến chết cũng cảm thấy vui lòng. Tử Hà Tiên Tử rõ ràng mỉm cười, nhưng mà không nói với chị của mình những lời chắc chắn mà dí dỏm như trước kia nữa: “Ý trung nhân của em là anh hùng cái thế, anh ấy sẽ dùng đám mây bảy sắc đến cưới em, nhưng mà, em đoán được mở đầu, lại không đoán được kết cục này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây