Cách xa như vậy, Lâm Thâm Thâm lại có thể cảm nhận được ánh mắt của Cẩm Dương, ấm áp như vậy, ánh mắt cô tràn đầy yêu thương, cô mím môi, vội vàng xoay đầu, đi sâu vào vườn cây mơ.
Cẩm Dương vội vàng xuống bậc thang, đuổi theo bóng dáng của Lâm Thâm Thâm.
Cẩm Dương đứng trước cửa tiệm bán thức uống nóng, đuổi theo Lâm Thâm Thâm.
Lâm Thâm Thâm lúc đó, đang ngồi xổm trên mặt đất, nói chuyện với một cô bé nhỏ đang khóc, bởi vì khoảng cách khá xa, Cẩm Dương căn bản không nghe thấy thanh âm của Lâm Thâm Thâm, nhưng anh có nhìn qua dáng vẻ của Lâm Thâm Thâm, nhìn thấy, cô đang dỗ dành cô bé ngừng khóc.
Nhìn thấy bộ dạng của cô rất ôn nhu, Cẩm Dương không nhịn được nghĩ đến đứa con đã mất kia, đáy lòng anh lại đau khổ, kế đó là vô cùng tiếc nuối, nếu con của anh và cô, nhất định cô sẽ lộ ra vẻ mặt ôn nhu hơn so với hiện giờ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây