“Tiên sinh... tiên sinh...” Người qua đường hét lên nhiều lần và thấy Cẩm Dương không trả lời, nên anh ta giơ tay đẩy Cẩm Dương. Khuôn mặt anh có chút đáng sợ nhìn người qua đường.
Người qua đường đưa điện thoại của Cẩm Dương cho anh: “Điện thoại của anh.”
Cẩm Dương cầm lấy muốn nói lời cảm ơn, nhưng cổ họng anh dường như bị bóp nghẹt, anh không thể tạo ra bất kỳ âm thanh nào. Cuối cùng, anh gật đầu sau đó cầm lấy điện thoại di động hồn bay phách lạc đi ra khỏi đám đông.
Anh có khuôn mặt đẹp trai, dáng người cao và có thể đặc biệt bắt mắt ở bất cứ nơi nào anh đi nhưng tại thời điểm này anh bi thương, bước đi của anh lảo đảo.
Anh đi trước xe mình, mở cửa ngồi vào, rồi nhanh chóng đóng cửa để ngăn cách mọi ồn ào bên ngoài. Cả người dường như đã tháo bỏ tất cả sự ngụy trang chán nản dựa vào lưng xe. Nâng tay lên nắm lấy trái tim mình, cảm thụ đau đớn từ khi đọc tin nhắn đến bây giờ cũng chưa dừng lại, không sai... đáng đời mày... Cẩm Dương, đau chết mày đi...ai bảo mày rời đi, ai bảo mày rời đi...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây