Cô không biết mình đợi bao lâu, cô chỉ cảm thấy mình bây giờ hơi lạnh, cô nghĩ, cô không thể bị lạnh, đứa bé trong bụng của cô sẽ lạnh, cô đứng lên, nhìn xung quanh, rồi đi vào một quán trà.
Cô gọi một cốc sữa bò nóng, ngồi trên ghế mềm trong góc, không ngừng nhìn màn hình điện thoại di động, nhìn xem có cuộc gọi nào gọi đến hay không.
Không biết qua bao lâu, Lâm Thâm Thâm nhìn thấy điện thoại yên tĩnh, có chút căng thẳng nhắn tin nhắn khác cho Cẩm Dương: Cẩm Dương... Cục cưng là của anh...
Lâm Thâm Thâm vừa nhăn, nước mắt rơi xuống từng giọt, rơi vào trên màn hình điện thoại di động, cô giơ tay lên lau nước mắt, đáy lòng tràn ngập ảo não.
Ngày đó Cẩm Dương gọi lại, cô không nên vì cái gọi là tôn nghiêm, khẩu thị tâm phi giả bộ như không có chuyện gì, cô nên nói cho anh biết tất cả, như thế, dù là tất cả mọi người cho rằng cô dùng đứa con, không chịu buông tha cho anh cũng không sao, có lẽ con của cô vẫn có thể cứu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây