Lâm Thâm Thâm khóc thật lâu, mới đột nhiên như nghĩ đến điều gì, ngừng khóc, sau đó vội vội vàng vàng lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Cẩm Dương, gọi đi...
Đúng thế, sao cô lại không nghĩ tới Cẩm Dương chứ... Thật ra cô không hiểu nhiều về anh, cho dù hai người đã ở chung lâu như vậy, nhưng anh có thể vận dụng cảnh sát đi ‘Vàng son lộng lẫy’ kịp thời cứu cô ra như vậy, còn có thể khiến cảnh sát nhìn thấy mình cung kính nói chuyện, chắc hẳn cho dù anh không có bối cảnh cực kỳ thâm hậu, nhưng cũng có người quen biết đi... Mà lại lần cô rơi xuống từ trên lưng ngựa, cô tưởng rằng mình đã chết, lại được anh mang tới người cứu sống trong đêm...
Lâm Thâm Thâm nghĩ, cuộc sống gần đây của mình như ngồi cáp treo, không chừng chập trùng, mỗi một lần cho rằng là phong hồi lộ chuyển, kết quả đều là ác mộng trùng sinh, một người cho dù không may, cũng không nên không may đến tình trạng như vậy chứ... Chắc chắn sẽ có một tia hi vọng đúng không...
Suy nghĩ đó Lâm Thâm Thâm như đốm lửa được thắp lên, mang đến cho cô vô vàn chờ mong, cô nuốt nước miếng một cái, đặt cược tất cả tiền vạc vào cú điện thoại này cho Cẩm Dương.
Chuyện cho tới nước này, chỉ cần con của cô có thể được cứu, kiêu ngạo của Lâm Thâm Thâm cô cũng không thấm vào đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây