Lâm Thâm Thâm hít sâu một hơi, nhanh chóng nói một mạch câu tiếp theo: “Đêm qua, tôi ngủ mơ mơ màng màng, không cẩn thận chạm vào điện thoại, sau đó sờ đúng tên của anh nên gọi đi... Thật ra tôi không có chuyện gì, chỉ là gọi nhầm mà thôi!”
Tâm trạng của Cẩm Dương vốn đang vui sướng, cũng theo đó mà trở nên âm u, thì ra, chỉ là gọi nhầm điện thoại à... Một lát sau, Cẩm Dương khẽ thở dài một cái, anh làm như không nghe thấy lời cô vừa nói, tiếp tục cố chấp hỏi: “Thâm Thâm, tối hôm qua em gọi điện thoại tìm anh, rốt cuộc có chuyện gì?”
Lâm Thâm Thâm bị tiếng thở dài của Cẩm Dương khiến cho đáy lòng hốt hoảng, đầu ngón tay của cô khẽ run rẩy, theo bản năng sờ lên bụng của mình, nhếch môi, cúi đầu xuống, do dự hồi lâu, mới há miệng, bình tĩnh nói: “Thật không có việc gì...”
Con người nhiều khi như vậy, rõ ràng đáy lòng không nghĩ như vậy, lại không khống chế nổi bản thân nói ra lời ngược lại.
Giống như Lâm Thâm Thâm lúc này, rõ ràng cô muốn tìm một người có thể cùng mình gánh vác sinh mệnh nhỏ đột nhiên xuất hiện này, thế nhưng không sao bỏ mặt mũi xuống, mở miệng trình bày chân tướng đối với người đàn ông cho mình ấm áp nhưng lại để cho mình rơi xuống đáy cốc này được, cô cứ cảm thấy, cô mà mở miệng, sẽ như đang dùng đứa bé tranh thủ sự thương hại của anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây