Không biết qua bao lâu, âm thanh của Cẩm Dương, vang lên lần nữa: “Lâm Thâm Thâm, em có biết, anh vốn không nỡ làm khó dễ em, em đã nói em hối hận, như vậy, anh tôn trọng êm, anh cho em cơ hội lựa chọn lại.”
“Lâm thị xí nghiệp và Mười dặm Thịnh Thế đã ký kết thành công, lúc này xí nghiệp Lâm thị đang dần dần đi đúng hướng, cho dù không có anh, xí nghiệp Lâm thị cũng có mười dặm Thịnh Thế, vẫn sẽ thành công.”
“Cho nên, Lâm Thâm Thâm, em chắc chắn em thật tâm thật ý nói như vậy, anh sẽ rời đi.”
Rời đi... Không có ai biết, khi anh nói anh rời đi, đáy lòng của anh đau đớn cỡ nào.
Thế nhưng, nét mặt anh không có chút dao động, giống như không hề hay biết đáy lòng của mình đã đau nhức.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây