Bạc Duệ đảo mắt, tiếp tục bán manh mở miệng: “Cha, cha giúp con được không?”
Cẩm Dương nhìn lướt qua pháo bông trong tay Bạc Duệ, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời: “Không thể.”
Khuôn mặt nhỏ của Bạc Duệ lập tức xụ xuống, cậu có chút buồn bực nhìn qua Cẩm Dương, há miệng, chưa từ bỏ ý định nói: “Thế nhưng, con thật sự không bê được. Huống chi, cha giúp con trai, chẳng lẽ không nên sao?”
“Vậy còn câu việc của mình thì phải tự mình làm thì sao!”
Bạc Duệ lập tức bị chẹn họng không nói nên lời, khuôn mặt của cậu hơi đỏ lên, trừng mắt nhìn vẻ mặt phong đạm vân khinh của Cẩm Dương, sau đó lập tức không biết lấy dũng khí từ đâu tới, bắt đầu kháng nghị với Cẩm Dương.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây