Chính bản thân Lâm Thâm Thâm cũng có chút không dám tin tưởng vào cảnh tượng mà mình nhìn thấy, cô nhìn Cẩm Dương không ngừng chăm chỉ xóa vết máu trên sàn nhà, đáy lòng theo thời gian dần trôi qua bỗng dưng hiện lên sự đau nhói không sao nói rõ được.
Cô không hề nghĩ ngợi bước vào phòng tắm, giơ tay lên đóng vòi hoa sen lại, sau đó cướp lấy vòi hoa sen từ trong tay Cẩm Dương, ném xuống mặt đất, nắm tay Cẩm Dương, nói: “Em đi cầm máu cho anh.”
Cẩm Dương đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Lâm Thâm Thâm dùng sức kéo hai lần, rồi quay đầu, nhìn Cẩm Dương, đúng lúc chạm vào ánh mắt của anh.
Ánh sáng trong mắt anh có chút phức tạp, Lâm Thâm Thâm nhìn không hiểu, cô khẽ cau mày lại, kéo tay Cẩm Dương, lại dùng dùng sức, giọng nói mềm đi mấy phần: “Vết thương cần phải được xử lý một chút, cẩn thận nhiễm trùng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây