Lâm Thâm Thâm không đi giày, tốc độ chạy cũng không nhanh lắm, Lâm Viễn Ái chạy vào con hẻm, dễ dàng đuổi kịp Lâm Thâm Thâm.
“Chị bị bệnh à Lâm Thâm Thâm, đi chân trần chạy lung tung gì đấy?” Lâm Viễn Ái nói với Lâm Thâm Thâm nhưng, Lâm Thâm Thâm không thèm quan tâm đến anh ta, tiếp tục chạy về phía trước.
Lâm Viễn Ái cao hơn so với Lâm Thâm Thâm, anh ta tay dài chân dài, vì vậy khoảng khắc thấy Lâm Thâm Thâm cứ cắm đầu chạy về phía trước, anh ta giơ tay lên, kéo lấy cánh tay của Lâm Thâm Thâm, bắt cô ấy ngừng lại, bởi vì chạy quá nhanh, Lâm Viễn Ái hơi thở hồng hộc, tức giận hét lên với Lâm Thâm Thâm: “Lâm Thâm Thâm, chị bị chập mạch à?”
Lâm Thâm Thâm cũng chạy thở hồng hộc giống vậy, cô nuốt nước miếng, thở không ra hơi chỉ chỉ vào căn tứ hợp viện phía cuối con hẻm, nói: “Nơi đó… nơi đó!”
Lâm Viễn Ái nhìn theo hướng tay Lâm Thâm Thâm chỉ, sau đó đảo cặp mắt trắng dã, ngồi xổm người xuống, đặt giầy của Lâm Thâm Thâm ở trước mặt cô: “Đó là quán bar tư nhân, trước kia em đã từng đến đó với hai người bạn rồi, chị mới xuất viện, đi uống rượu cái gì, đi, em đưa chị về nhà, đi nghỉ!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây