Dọc theo đường đi, hai người không trò chuyện nhiều lắm, nhưng thỉnh thoảng Lâm Viễn Ái vẫn đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu, liếc trộm Lâm Thâm Thâm.
Ở lần thứ ba Lâm Viễn Ái liếc mắt nhìn lén Lâm Thâm Thâm, qua dư quang khóe mắt, cô vô tình nhìn thấy ánh mắt của anh ta qua gương chiếu hậu, sau đó Lâm Thâm Thâm giả vờ như không biết gì cả, lười biếng dựa vào lưng ghế ngồi, nửa híp mắt nhưng vẫn chú ý đến gương chiếu hậu, không biết vào lần thứ mấy nhìn thấy Lâm Viễn Ái nhìn lén mình, Lâm Thâm Thâm không nhịn được nữa, cúi thấp đầu, khẽ cong môi cười.
Lâm Viễn Ái cứ nghĩ hành động liếc trộm của mình cực kỳ kín đáo đến nước chảy không lọt, nên không hiểu tự dưng Lâm Thâm Thâm cười cái gì, anh ta quay đầu sang, quang minh chính đại nhìn Lâm Thâm Thâm.
Lâm Thâm Thâm ngừng cười, nghiêng đầu nhìn Lâm Viễn Ái, chớp chớp đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, hỏi: “Ngày mai có tiết học không?”
“Có.” Lâm Viễn Ái trả lời một chữ, có thể là nghĩ câu trả lời này quá mức ngắn gọn, anh ta lại bổ sung nói: “Chiều mai không có tiết.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây