Còn Lâm Viễn Ái nhìn chằm chằm vào mặt cô, nhìn có vẻ do do dự dự.
Cành cây đó đã bắt đầu có dấu hiệu bị gãy, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, Lâm Thâm Thâm nghe thấy mà hốt hoảng lo lắng, cô cúi đầu xuống, nhìn vực thẳm sâu hun hút phía dưới mình, trong lòng càng hoảng sợ, khản cả giọng hét to: “Bà nội, Viễn Ái, mau cứu cháu, bà nội, Viễn Ái...”
Cô cố gắng hét to nhất có thể, sắp xé rách giọng của mình.
Nhưng Lâm lão phu nhân và Lâm Viễn Ái đều giữ nguyên biểu tình vừa nãy.
Lục Tương Nghi dương dương đắc ý nói với cô: “Lâm Thâm Thâm, bà nội và Viễn Ái là sẽ không cứu cô đâu!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây