Chỉ có Cẩm Dương và Lâm Thâm Thâm ở trong phòng bệnh, trong phòng bệnh lúc này không còn náo nhiệt như lúc nữ y tá và quản gia Trương ở đây.
Bởi vì biết Lâm Viễn Ái đột nhiên thay đổi, Lâm Thâm Thâm nằm ở trên giường bệnh tỏ ra khá là vui vẻ. Cách ăn uống của Cẩm Dương rất ưu nhã, Lâm Thâm Thâm vô tình nghiêng đầu sang, nhìn thấy Cẩm Dương lặng lẽ ăn cơm không nói câu gì, Lâm Thâm Thâm đã sớm biết người đàn ông Cẩm Dương này này có vẻ ngoài đẹp trai, phong độ lịch thiệp, nhưng không ngờ, một người đàn ông ngồi cạnh chiếc bàn đơn giản, chỉ đang ăn một hộp cơm bình thường, lại làm người nhìn thấy như là một nhà quý tộc đang dùng bữa. Ánh mặt trời sáng rỡ ngoài cửa sổ chiếu vào trên bả vai của anh, làm nếp nhăn trên áo sơ mi trắng của anh nổi rõ hơn, người anh như tỏa ra ánh hào quang chói mắt, giống như cảnh quay cận cảnh được chú tâm quay, đẹp đến mức làm cho người nghẹt thở, Lâm Thâm Thâm không nhịn được nhìn đến thất thần.
Tốc độ ăn cơm của Cẩm Dương cũng không chậm, nhưng do cách ăn của anh không nhanh không chậm, ung dung không vội vã, nên không làm cho người có cảm giác vội vã.
Sau khi ăn xong, Cẩm Dương cầm hộp đựng đồ ăn vào trong phòng vệ sinh riêng dành cho hộ lý để rửa sạch.
Lâm Thâm Thâm nghe thấy có tiếng nước chảy rào rào truyền tới từ bên trong, cô mới hơi hoàn hồn lại, dư quang khóe mắt liếc nhìn túi đồ đặt ở trên giường, Lâm Thâm Thâm với lấy chiếc túi, thấy bên trong có túi lớn túi nhỏ băng vệ sinh và một túi quần lót dùng một lần, lúc này cô mới nhớ ra là mình phải đi vào phòng vệ sinh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây