“Quản gia Trương.” Lâm Thâm Thâm quay sang nhìn, mỉm cười với quản gia Trương, sau đó nói với nữ y tá: “Cám ơn cô đã ở đây với tôi, bây giờ cô có thể đi làm việc của mình rồi.”
Nữ y tá gật đầu mỉm cười với cô, rồi vòng qua người quản gia Trương đi ra khỏi phòng bệnh.
Quản gia Trương đóng cửa lại, đặt đồ mình xách tới ở trên bàn, sau đó nhìn quanh một vòng, lên tiếng hỏi: “tiểu thư Thâm Thâm, tiểu thiếu gia Viễn Ái nói Cẩm tiên sinh cũng trong bệnh viện, chẳng lẽ cậu ấy đã đi rồi?”
Lâm Thâm Thâm nghe thấy quản gia Trương nói đến Lâm Viễn Ái, nghĩ đến mình bị thương nặng vì em trai, vậy mà từ đầu đến cuối đều không thấy mặt mũi em trai mình đâu, trong lòng cô khó tránh khỏi hơi khó chịu, nghe thấy quản gia Trương hỏi như vậy, cô rũ mi mắt xuống, hơi qua loa lấy lệ trả lời: “Cẩm Dương đi ra ngoài mua đồ rồi.”
“Vậy cứ để mấy món ăn này ở trong hộp đồ ăn trước đã, chờ lát nữa Cẩm tiên sinh trở về lấy ra dùng là được.” quản gia Trương cười ha hả vừa nói, vừa mở hộp giữ nhiệt đặt cạnh hộp đồ ăn kia ra, cầm thìa và bát, múc một bát canh gà từ trong hộp giữ nhiệt ra, rồi bưng tới trước mặt Lâm Thâm Thâm, nói: “Tiểu thư Thâm Thâm à, cô vừa mới tỉnh lại, không thể ăn gì, cô uống tạm canh gà trước đã.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây