Lúc Lâm Thâm Thâm tỉnh lại lần nữa, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang, ánh mặt trời cực kỳ rực rỡ.
Lâm Thâm Thâm mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy là Cẩm Dương, có thể là do cả đêm không ngủ, sắc mặt của người đàn ông hơi tái nhợt, dưới hai vành mắt có quầng thâm, áo sơ mi trắng nhăn nhúm, trên cằm còn lún phún râu đen kịt, nhìn có vẻ rất mệt mỏi.
Giọng nói của anh vẫn thong thả như mọi khi, thiếu đi một phần lạnh lùng và xa cách, nghe có vẻ dịu dàng và ấm áp hơn: “Em cảm thấy thế nào?”
Lâm Thâm Thâm nhìn khuôn mặt tuy tiều tụy nhưng vẫn đẹp trai của Cẩm Dương, cô thoáng vẻ mờ mịt.
Cô nhớ rõ là mình ở trường đua ngựa cơ mà, sao bây giờ lại ở đây rồi?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây